Nhà Trọ Địa Ngục

Chương 4: Lạc hi




Chương 4: Lạc hi

Những người này chết đi căn bản không ai biết được. Với tư cách là những hộ gia đình bình thường nhất, căn bản không có người quan tâm tới sinh tử của bọn hắn. Mặc dù tạm thời “Mất tích”, cũng không có người phát hiện điểm này.

Mà Lạc Chính Phong thì mang theo thằng ngốc kia đi gặp những hộ gia đình sắp cùng chấp hành huyết tự. Hồng Ban Ơn và Kate đều là người ngoại quốc, trong đó Tôn Thanh Trúc biết nói Anh ngữ nhưng căn bản không có học qua Hàn ngữ. Tuy người trung quốc xem phim hàn rất nhiều, cũng có không ít người là người hàn quốc, nhưng biết nói tiếng hàn lại rải rác không có mấy. Mà trình độ tiếng trung của Hồng Ban Ơn thực sự không thể nói chuyện bình thường với người trung quốc, may mắn hắn có biết chút Anh ngữ. Bất quá mọi người không quan tâm tới điều này, dù sao hắn cũng không phải là 1 trí giả. Chỗ đặc thù của Hồng Ban Ơn chính là hắn là người duy nhất chấp hành huyết tự lần thứ hai, những người khác đều là lần chấp hành đầu tiên.

Mà Bạch Văn Khanh, Lâm Hoán Chi, Tôn Thanh Trúc ba người đều rất được coi trọng, nhất là Tôn Thanh Trúc. Dùng cơ sở người bình thường làm chuẩn mà nói..., hắn có thể coi như phi thường lợi hại. Nhưng so sánh với Lý Ẩn, Kha Ngân Dạ, tự nhiên căn bản không đáng nhắc tới. Nhưng điều này cũng làm cho huyết tự tăng thêm vài phần sinh cơ.

Hôm nay, đại đa số hộ gia đình ít nhiều không còn quá quan tâm tới mảnh vỡ khế ước địa ngục nữa. Hơn nữa, bảy người này nếu toàn bộ đều chết, thì tổn thất tính ra không phải rất lớn. Cái gọi là bảy đại nhân vật trí giả mới cũng tuyệt không phải không thể thay thế. Nhất là trong này còn vướng víu thêm 1 kẻ đần, tất cả mọi người đều cho rằng, thằng ngốc này sẽ là người thứ nhất chết trong huyết tự.

Cùng các huyết tự khác bất đồng, đồi hoàng hôn cho dù không điều tra cũng biết đó là nơi nào. Đồi hoàng hôn nổi danh, là vì đây là một thánh địa tự sát. Số người tự sát hàng năm tại thành phố L hơn 1/5 được phát hiện ở đây. Chính vì thế nơi này được coi là cực xấu, bắt đầu trở nên ít ai lui tới. Nếu như một người một mình đi lại tại đồi hoàng hôn bị người khác nhìn thấy, chỉ sợ đều sẽ bị ngộ nhận là người tới tự sát.

Cũng vì vậy nơi này tuy không tính là vắng vẻ, nhưng đồng dạng có rất ít người đi lại. Mà tử đản chi quán, căn cứ vào điều tra là 1 ngôi biệt thự cỡ lỡn nằm trên đồi hoàng hôn. Ngôi biệt thự chiếm diện tích ước chừng hơn hai trăm m², kiến trúc mang phong cách Bắc Âu. Quyền tài sản chưa được xác định rõ ràng, hiện tại đang vô chủ. Về phần cái tên kỳ cục này do ai đặt thì không biết được. Tư liệu điều tra cũng chỉ được vậy.

Thời gian trôi qua cực nhanh, ngày 25 tháng 9 đã đến. Mà theo tháng chín sắp chấm dứt, hộ gia đình rốt cục cũng phát hiện nhiều người mất tích không hiểu. Điều này làm cho tình trạng khủng hoảng đạt tới cao trào, rất nhiều người vì sợ hãi nhà trọ mà không dám tiến vào phòng mình để viết chữ “Tế”. Hiện tại, cơ hồ mỗi người đều cảm thấy bất an, ai cũng cảm giác được, đây mới thực là tận thế. Mà lúc này đây, ngay cả tín đồ của thánh nhật giáo cũng giảm bớt, người tin tưởng Từ Thao không còn nhiều như trước nữa.

Nhìn thế nào cũng thấy hộ gia đình đã đến tuyết cảnh, không còn tia hy vọng nào.

Từng người bình tĩnh trở lại, sắp xếp hậu sự cho mình.

Có ít người ủy thác con cái cho những người tin tưởng, hoặc có cha mẹ thì phó thác cho người thân. Cũng có ít người biết chắc mình sẽ chết, liền ký giấy quyên tặng di thể; Cũng có vài người vì bản thân mà mua sẵn phần mộ, người có tài sản nơi tay thì bắt đầu lập di trúc.

Tuyệt đại đa số hộ gia đình đều thuộc thế hệ 80 và 90, cha mẹ đều khoẻ mạnh, bởi vì là con một, cho nên khi mình chết đi cha mẹ sẽ rất thống khổ không có nơi nương tựa, vì thế nhiều người quyết định mua bảo hiểm nhân thọ, người được nhận lợi ích là cha mẹ mình. Lúc ban đầu người đưa ra cách làm này là 1 trong 7 trí giả mới Bạch Văn Khanh, hắn nói ra những lời này được nhiều người rất đồng ý, nhao nhao thực hiện. Như vậy một khi mình chết đi, tương lai sinh hoạt của cha mẹ cũng được đảm bảo.

Mà Lý Ẩn, đương nhiên không cần làm như vậy. Mẫu thân đã chết, mà phụ thân... Hắn đâu thiếu tiền? Ngân Dạ cùng Ngân Vũ ngược lại cũng đi mua 2 phần bảo hiểm nhân thọ, dựa theo lời của bọn hắn, tuy cha mẹ kinh tế dư dả, nhưng với tư cách là con cái, ngày sau không thể tận hiếu cha mẹ, coi như mình có vạn nhất, cũng là vì bọn họ làm 1 điều cuối cùng.

Mà Lạc Chính Phong cha mẹ nàng đều đã mất. Bất quá, hộ gia đình tích cực mua bảo hiểm nhân thọ cũng làm cho nàng cảm thấy xúc động, cuối cùng, trải qua thương lượng 2 người nàng cũng đi mua 1 phần bảo hiểm nhân thọ, người được nhận là Nhị tỷ Chính Tâm. Dù sao, hai người các nàng chết đi cũng chỉ có Chính Tâm nuôi dưỡng Tiêu Diệp, nếu có thêm khoản tiền bảo hiểm kếch xù này cũng đảm bảo cho sinh hoạt sau này của Tiêu Diệp.

Ngày hôm nay cũng chính là thời gian chấp hành huyết tự. Chính Phong về nhà cáo biệt cùng Chính Tâm. Nàng đem phiếu bảo hiểm đặt trong 1 phong thư giao cho Tiêu Diệp: “Nghe kỹ ah, Tiêu Diệp, dì Ba cho con cái này con phải cất kỹ đi, không được cho gì hai nhìn thấy.”

Một khi nàng và Chính Thủy chết đi, Chính Tâm với tư cách là người được lợi, số tiền nhận được lên tới 1000 vạn. Công ty bảo hiểm trước đó đương nhiên có điều tra qua, nhưng sự tình như nguyền rủa ai sẽ tin tưởng, hai nữ nhân thân thể khỏe mạnh cũng tuyệt không vấn đề, cho nên mới ký kết phiếu bảo hiểm này.

Trước khi chia tay, Chính Phong cũng không nói thêm với Chính Tâm cái gì. Nàng từng cân nhắc đây rất có thể là lần gặp mặt cuối cùng. Nhưng, nàng nên nói những gì đây?

Nàng không nói. Nói, nàng sợ, đây sẽ thực sự là lần cuối cùng.

Bi kịch Lạc gia vẫn còn tiếp tục. Nhưng chỉ là giới hạn trong thế hệ này mà thôi! Từ Tiêu Diệp bắt đầu, Lạc gia sẽ không còn sinh ra bi kịch nữa, nữ hài của Lạc gia sinh ra có thể đời đời sống bình an, có thể tuổi già buông tay nhắm mắt mà không giống như các nàng, tàn lụi ở khoảng thời gian nhân sinh đẹp nhất.

Trong nội tâm nàng đối với Chính Tâm chúc phúc, không vì nàng là người được sống trong 4 chị em mà ghen ghét. Bốn chị em, từ nhỏ đã cùng nhau chống đỡ đến bây giờ, hạnh phúc của chị em cũng là hạnh phúc của chính mình.

Nhìn thoáng qua Chính Tâm, Chính Phong không nói gì nữa chỉ nhẹ nhàng khép cửa lại.

“Sống Sót!” Ngay lúc cánh cửa sắp đóng lại, Chính Tâm mở miệng nói chuyện: “Ta muốn mọi người cùng nhau sống sót. Bi kịch lạc gia đã dừng lại, các em cũng nên từ trong bi kịch thoát ra. Sống sót, sau đó trở về!”

Lời nói của Chính Tâm đầy nét bi thương, làm nội tâm Chính Phong 1 hồi run rẩy. Thế nhưng, sống sót? Làm thế nào để sống sót đây? Cho dù vượt qua huyết tự lần này, lần sau thì sao? Hơn nữa, ai cũng không thể bảo chứng ác linh nhà kho kia, ngày nào đó có ra tay giết nàng hay không.

Cuối cùng, Chính Phong cứ như vậy, bước lên hành trình lần thứ nhất chấp hành huyết tự.
Thời điểm nàng rời đi tất nhiên có mang theo thằng ngốc kia. Nàng suy nghĩ cứ gọi hắn là kẻ ngốc cũng không được, quyết định đặt cho hắn 1 cái tên.

Hi vọng...

Chính Phong vô cùng mong mỏi, Lạc gia có thể nghênh đón hi vọng.

“Hi vọng. Vậy gọi ngươi là Lạc Hi a!” Chính Phong nghĩ ra danh tự liền nói với kẻ ngốc: “Nghe kỹ đây, từ này về sau ngươi tên là Lạc Hi, không phải không có danh tự nữa.”

Thằng đần túm tóc, ngốc ngếch nhìn Chính Phong, cuối cùng cười nói: “Hảo hảo, Chính Phong tỷ tỷ cho ta 1 cái tên, Lạc Hi, ta gọi Lạc Hi...”

Chính Phong khẽ cười một tiếng, nàng thậm chí có vài phần hâm mộ kẻ ngốc này. Hắn coi như một khắc trước khi chết có lẽ cũng không hề sợ hãi gì a? Điểm này trong nhà trọ, không ai có thể bằng hắn.

Mang theo Lạc Hi tới nhà ga, 5 người đều đã tụ tập tại đó. Tôn Thanh Trúc, Lâm Hoán Chi, Bạch Văn Khanh, Hồng Ban Ơn, Kate.

Lạc Chính Phong cùng Lạc hi bước đến trước mặt mọi người, nói: “Ân, hi vọng các ngươi về sau đừng gọi hắn là thằng ngốc, hắn về sau sẽ là người nhà họ Lạc ta, gọi Lạc Hi. Mời các ngươi cứ gọi hắn như vậy.”

“Tùy Ngươi.” Tôn Thanh Trúc hoàn toàn không thèm để ý, hắn cùng Bạch Văn Khanh đồng dạng, đều mua bảo hiểm nhân thọ cho phụ mẫu.

Ngược lại những người khác cảm giác có vài phần mới lạ, bất quá cũng không ai nói thêm cái gì. Chính Phong nhìn Lạc Hi, đứa nhỏ này nếu như là người bình thường, bề ngoài kỳ thật rất không tệ. Hơn nữa, nếu chỉ số thông minh của hắn không có vấn đề, chưa chắc đã tiến vào nhà trọ.

Xe lửa đến.

Địa điểm cần tới, đồi hoàng hôn thành phố L.

Ngồi lên xe lửa, Chính Phong vẫn cảm thấy lo sợ bất an, Lạc Hi ngồi bên cạnh nàng, đối mặt là 2 người Tôn Thanh Trúc cùng Hồng Ban Ơn. Hồng Ban Ơn vì không nói được tiếng trung nên khó mà giao tiếp, còn Tôn Thanh Trúc thì trầm mặc ít nói, ngược lại Lạc Hi là người hoạt bát nhất trong bọn hắn.

“Chính Phong tỷ tỷ, Chính Thủy tỷ tỷ đâu này?”

“Tỷ tỷ, ngươi không phải sợ ah, ngươi nói sẽ có quỷ, nhưng ta rất mạnh, ta nhất định bảo hộ tỷ tỷ!”

Tôn Thanh Trúc ngược lại không hề lộ ra chút không kiên nhẫn nào, nhìn vẻ mặt hoàn toàn ngây thơ của Lạc Hi, bỗng nhiên mở miệng: “Lạc tiểu thư, ngươi ngược lại rất có tâm tư, còn đặt tên cho hắn?”

“Nếu như có thể còn sống, ta sẽ giúp hắn chữa trị” Chính Phong vuốt vuốt mái tóc Lạc Hi, nói: “Hắn với cháu gái ta rất hợp nhau, hai người bọn hắn ngược lại khiến cho chúng tôi cảm thấy rất vui vẻ.”

“Đúng đúng đúng,” Lạc Hi cười ngây ngô, “Tiêu Diệp thật đáng yêu, lần sau ta cũng muốn chơi với Tiêu Diệp!”

“Nghe cho kỹ.” Tôn Thanh Trúc ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo, “Chúng ta không phải đoàn thể từ thiện, trợ giúp với hắn là có hạn. Ngươi cũng biết, trong huyết tự hắn rất có thể sẽ làm chúng ta vướng tay vướng chân. Vạn nhất hắn làm ra hành vi ảnh hưởng tới sinh tồn của mọi người, ta đây sẽ lập tức vứt bỏ hắn. Ngươi đã minh bạch?”

“Ta biết rồi” Chính Phong trả lời không chút do dự: “Một khi phát sinh chuyện như vậy, ngươi cứ làm. Ta có thể hiểu.”

“Vậy là tốt.” Tôn Thanh Trúc nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng nàng vẫn còn biết chừng mực.

Dọc theo con đường này, dự tính đại khái cần 3 giờ thời gian. Khoảng 5 giờ là tới nơi.

Tôn Thanh Trúc lúc này nhắm hai mắt lại, hắn muốn ngủ 1 chút để dưỡng tinh thần. Hắn đã mua bảo hiểm nhân thọ, an bài hậu sự cho người thân, tạm thời có thể yên tâm. Một khi bản thân hắn chết đi, số tiền bảo hiểm tuy không đủ để cha mẹ an hưởng tuổi già, nhưng ít ra sau này không có mình, cuộc sống của hai người có thể cái thiện tốt hơn.

Thời gian trôi qua rất nhanh, một đoàn người, rốt cục tới được đồi hoàng hôn!